Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, cứ đi là sẽ đến. Trong lúc đi, đôi lúc, bạn có thể bị rẽ nhầm hoặc “lạc” đường. Song cứ giữ vững niềm tin bạn sẽ đến được đích.
Thời học sinh có lẽ khoảng thời gian vô tư nhất trong cuộc đời mỗi người, không phải lo lắng về tiền bạc, dù trải qua một mối tình không thành cũng không mất đi dũng khí để tiếp tục theo đuổi tình yêu.
Tuy không dư dả về tiền bạc nhưng chúng ta có tất cả, từ tinh thần sục sôi của tuổi trẻ đến việc nhìn nhận mọi vấn đề đều rất bình đẳng. Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp cấp 3, chúng ta đường ai nấy đi và tập cách đứng vững trong thế giới của người lớn.
Mọi thứ trong trẻo trước đây dần biến mất. Chúng tôi bắt đầu trở nên soi xét, so sánh thiệt hơn và mọi thứ đều quy ra vật chất và quyền lực. Tôi nhận ra không chỉ bản thân mình mà hầu như những người bạn cấp 3 năm xưa của tôi cũng đều như vậy. Trong cuộc họp lớp sau 10 năm ra trường, qua việc nói chuyện với mọi người tôi nhận ra những chân lý của cuộc sống.
1. Cuộc sống không chỉ có một đường
Khi kết thúc năm lớp 12, tôi nhớ rằng các bạn cùng phòng trong ký túc xá lần lượt lên kế hoạch cho tương lai của mình. Người sẽ quyết tâm học lên đến cao học, người chọn dự thi tuyển công chức sau khi học xong đại học. Một số bạn lại lựa chọn đi làm luôn. Những người gia đình có điều kiện chọn về làm việc tại công ty của gia đình.
Vào thời điểm đó, mỗi chúng tôi đều rất bận rộn. Những kỳ thi lên cao học không phải tất cả đều đạt như ước nguyện. Ngay cả sau này khi đi phỏng vấn xin việc vào các tập đoàn lớn, chúng tôi vẫn bị từ chối dẫu rất tự tin.
Tuy nhiên, sau này khi gặp lại, những người chọn thi lên cao học cũng đã vào được trường mình mong muốn. Những người lựa chọn thi công chức cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng. Một số bạn chọn đi làm ngay thì cũng đã có được công việc ổn định với mức lương phù hợp.
Tôi đã từng không hiểu tại sao nhiều người lại buồn đến vậy khi không thi trượt ở ngay lần đầu thi cao học hay thi công thức. Tôi cũng từng thắc mắc những người bạn của mình tại sao không tiếp tục học đại học rồi mới đi làm.
Ảnh minh hoạ
Tuy nhiên, sau này, tôi nhận ra rằng mỗi người đều có cách sống riêng. Tất nhiên, họ có phương pháp để cuộc sống của mình tốt hơn. Vì thế chúng ta không thể áp đặt ý kiến của mình lên người khác vì cuộc đời không bao giờ chỉ có một hướng. Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, cứ đi là sẽ đến. Trong lúc đi, đôi lúc, bạn có thể bị rẽ nhầm hoặc “lạc” đường. Song cứ giữ vững niềm tin bạn sẽ đến được đích.
2. Điều quan trọng nhất là quản lý cuộc sống của chính mình
Thông qua buổi họp lớp hôm ấy, tôi nhận ra một số người có được cuộc sống tốt đẹp mà không cần nỗ lực. Họ được tận hưởng cuộc sống mà chúng ta không thể có và cũng trải nghiệm niềm hạnh phúc phúc mà có mơ ước cũng không thể trải qua.
Với những gì họ thể hiện ra, tâm lý của một số người là ghen tị và đặt câu hỏi cho bản thân không hiểu vì sao mình làm việc chăm chỉ mà vẫn không thay đổi được số phận. Đồng thời họ cũng đặt câu hỏi ngược lại là tại sao người khác có cuộc sống giàu sang một cách dễ dàng như vậy.
Ảnh minh hoạ
Đó là bởi vì mọi con đường đều dẫn đến thành Rome song một số người được sinh ra ở Rome. Trên thế giới này có rất nhiều người may mắn, có thể họ được hưởng niềm hạnh phúc mà chúng ta không thể có được nhưng vậy thì sao?
Người khác có hạnh phúc của họ, bạn mang vẻ đẹp của bạn. Nếu luôn lấy hạnh phúc ra để so sánh thì bạn chỉ ôm thêm nỗi buồn. Bởi trong cuộc sống này luôn có người có cuộc sống tốt hơn bạn. Vì vậy chúng ta chỉ cần điều hành tốt cuộc sống của chính mình là đủ.
3. Hạnh phúc là được làm điều mình muốn
Một nhà sử học Trung Quốc từng nói rằng nhiều người muốn theo đuổi cuộc sống chuẩn mực: bao nhiêu tuổi thì mua nhà, bao nhiêu tuổi thì mua xe và đạt được vị trí gì trước bao nhiêu tuổi.
Đôi khi chúng ta gắn mác thành công một cách thống nhất nhưng lại quên rằng hạnh phúc của một người là khác nhau.
“Trong số các bạn học cùng lớp của tôi, không ai có tài năng kinh doanh kiệt xuất, cũng không ai được liệt kê trong danh sách người giàu có hàng đầu. Nhưng họ chọn đi theo đam mê của bản thân. Mỗi người đều bước vào mảnh đất màu mỡ của cuộc đời mình”.
Là học sinh có điểm số cao nhất lớp trong kỳ thi đại học, Lý Phúc Giang được nhận vào khoa kiến trúc của ĐH Thanh Hoa. Trong thời gian theo học đại học, anh cũng đạt điểm xuất sắc và giành được một số giải thưởng liên quan đến kiến trúc.
Với tất cả những gì đã đạt được trong suốt những năm tháng đại học, mọi người sẽ nghĩ anh trở thành một kiến trúc sư hàng đầu. Tuy nhiên chỉ sau vài năm đi làm anh đã nghỉ việc và trở thành một blogger du lịch. Dù biết sẽ không được nhiều người ủng hộ quyết định này nhưng anh cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc khi được đi và đến những nơi mình thích.
Điều này đã cho Huỳnh Hạo Đông biết thêm một quan điểm mới về cuộc sống: Những người sống tốt nhất chưa chắc là người thành công nhất, mà là người được làm với đam mê của chính mình.
Ảnh minh hoạ
Hoá ra cuộc đời không có cái tốt cái xấu, cái gọi là hạnh phúc chẳng qua là được sống với những gì mình mong muốn. Theo đuổi sự vĩ đại cũng được, bằng lòng với thực tại tầm thường cũng chẳng sao, miễn là chúng ta được sống theo mong muốn của chính mình đã là một thành công.
Bài viết này là chia sẻ của Hạ Yến Khương đang được lan truyền trên diễn đàn Toutiao.
Theo Thể thao & Văn hóa